Chúa tể của bầu trời và mặt đất, Hoàng đế nhà Đường thứ tám của bảy vương quốc vừa kết hôn. Để tôn vinh cô dâu mới của mình, Ngài đã ban tặng các tước vị và đất đai dành cho tất cả các thành viên trong gia đình cô. Ngài đã cho cha mẹ cô một vùng đất rộng lớn và màu mỡ ở phía tây, và nhờ có đầu óc nhạy bén và kiến thức rộng lớn, Ngài đã bổ nhiệm anh trai cô là Shen làm học giả chính thức của triều đình.
Công việc của Shen là nghiên cứu trong thư viện hoàng gia rộng lớn và tham gia vào hội đồng tư vấn cho hoàng đế, tiếng nói của anh đại diện cho sự khôn ngoan của thời đại. Shen không thể hạnh phúc hơn khi mật hoa của các vị thần đã tắm cho anh một cách bất ngờ. Trong những ngày đó, nhiều vị trí trong triều đình là sự kế thừa, vì vậy Shen đã đeo con dấu hoàng gia biểu thị vị trí của mình bằng một sợi dây quanh cổ, gần trái tim. Anh không bao giờ cởi nó ra, ngay cả khi tắm. Anh ta nói với em gái của mình rằng con dấu có giá trị hơn cả mạng sống, vì nó cũng sẽ dành cho con trai anh ta một ngày nào đó. Anh dành cả ngày của mình giữa những cuộn sách cổ của thư viện lớn nhất trong vương quốc. Anh yêu mùi của các cuộn sách và yêu thích nghệ thuật của ngôn từ trước khi bắt đầu biết đọc. Nhưng điều mà Shen yêu thích nhất là đắm chìm trong những câu chuyện thần thoại và những điều cổ xưa.
Một ngày nọ, hoàng đế phái Shen đi trong một nhiệm vụ quan trọng. Anh sẽ đi đến một tỉnh xa và lấy một cuộn sách rất cổ ở đó. Nó được cho là chứa những bí mật của cuộc sống. Hoàng đế nhấn mạnh tầm quan trọng cũng như những khó khăn của chuyến đi.
Sau một hành trình dài và mệt mỏi, Shen đến được thành phố xa xôi trên núi. Các quan chức ở đó chào đón anh ta một cách lịch sự. Anh ta trao đổi những rương kho báu mà hoàng đế đã cho mang theo để nhận lấy cuộn sách cổ, và ở lại để nghiên cứu một số cuộn sách khác trong thư viện ở đó.
Sau một thời gian, Shen quyết định thực hiện hành trình trở về cung điện. Các trưởng lão ở đó cảnh báo anh ta chờ đợi mùa xuân, nhưng Shen đã ở lại lâu hơn anh ta nên và không muốn làm buồn lòng hoàng đế. Anh lê bước qua những ngọn núi; áo khoác lông của anh được bó lại để cung cấp nơi trú ẩn khỏi cơn bão. Nhưng cuối cùng thì Shen cũng ngã bệnh. Anh cố gắng tiếp tục nhưng ngày càng yếu đi. Cuối cùng, anh ngã xuống.
Khi Shen tỉnh dậy, anh đang ở trong một căn phòng đơn sơ có mùi nhang. Các nhà sư đang cầu nguyện cho anh ta. Anh cảm ơn họ rất nhiều vì đã đưa anh đến tu viện của họ. Nếu không, chắc chắn anh đã chết. Tuy nhiên, Shen vẫn chưa bình phục. Anh bị ho nặng và thỉnh thoảng chiếc khăn chuyển sang màu đỏ khi che miệng. Người chữa bệnh của các nhà sư đã buồn bã nói với anh ta rằng có rất ít việc phải làm. Anh ta nên bắt đầu tụng kinh và cầu nguyện. Nhà sư đề nghị dạy Shen cách chết. Shen đã trao cho nhà sư con dấu hoàng gia trân quý của mình để cảm tạ lòng tốt của họ. Đó là tất cả những gì anh có. Khi vị trụ trì biết được, ông rất cảm động trước món quà vô vị của Shen và mang đến cho anh cho một chiếc hộp nhỏ từ thư phòng của ông. Chiếc hộp nhỏ bằng bạc được phủ bằng những dòng chữ linh thiêng. Đôi bàn tay nhăn nheo của vị trụ trì già nhẹ nhàng vặn cái hũ mở ra và căn phòng tràn ngập hương thơm ân sủng, sâu hơn cả hương trầm. Bên trong có một số ít những chiếc lá cuộn tròn thanh lịch nằm trong một lớp bọc bằng lụa.
Sư trụ trì yêu cầu mang đến nước nóng và một cái ấm bằng bạc. Khi những chiếc lá vào nước, hương thơm của chúng ngập tràn, thấm vào căn phòng bằng những dải băng hơi nước. Shen được rót cho một cốc để uống. Ngụm đầu tiên làm bừng sáng trong miệng anh và lấp đầy cơ thể anh với hơi ấm thiên đường. Đó là thứ ngon nhất anh từng nếm. Nó dường như đi xuống và đi qua mọi ngóc ngách cơ thể và ngây ngất tâm hồn anh.
Trong suốt tuần sau đó, Shen sẽ được cung cấp loại thảo mộc ma thuật mỗi ngày một lần. Anh đã bắt đầu cảm thấy tốt hơn. Hương vị của lá mạnh đến mức cảm giác trong miệng vẫn kéo dài hàng giờ, nổi lên theo từng hơi thở, ngay cả sau khi anh ta ăn bữa cháo.
Đến khi tuyết bắt đầu tan chảy từ những sườn núi, Shen đã hoàn toàn bình phục. Anh hứa sẽ trở lại với các nhà sư một ngày nào đó. Sư trụ trì chỉ cho anh ta sáu bụi cây ma thuật tạo ra loại thảo mộc đã cứu sống anh ta. Ông nói rằng những bụi cây đã luôn ở đó, vượt xa cả lịch sử của tu viện. Ông tặng Shen một hộp bạc nhỏ lá của chúng. Ông nói rằng chỉ có bốn chiếc hộp như vậy được thu hoạch mỗi năm.
Shen trở lại cung điện và đưa cho hoàng đế cuộn sách cổ. Anh được thưởng rất nhiều vàng. Nhưng anh đã không kể cho bất kỳ ai về cuộc phiêu lưu vào mùa đông đó, hoặc về kho báu trong chiếc áo choàng của anh ta; mà anh biết là có giá trị hơn nhiều so với bất kỳ số vàng nào. Anh mang theo chiếc hộp bạc bên mình khắp mọi nơi, gần với trái tim anh, giống như anh đã từng đeo con dấu hoàng gia của mình. Nó giờ là tài sản giá trị nhất.
Một hoặc hai năm trôi qua và Shen đã trở lại công việc viết lách và học tập trong thư viện. Sau đó, một mùa đông lạnh giá, hoàng đế đột nhiên ngã bệnh. Em gái của Shen đến bên anh khóc. Cô ấy nói rằng tất cả các thái y trong cung đều cho rằng điều đó là vô vọng, phổi của hoàng đế rất nghiêm trọng và ông ta khó thở. Sự kết thúc đã gần kề. Hoàng đế đã đối xử tốt với Shen và em gái của anh ta, và anh ta không thể chịu đựng được suy nghĩ về sự đau đớn của ông ấy. Anh chạy đến với hoàng đế và yêu cầu tất cả các ngự y rời đi. Anh nắm tay hoàng đế và đưa ra một hộp thiếc nhỏ bằng bạc từ áo choàng của mình. Như cách nhà sư đã làm cho anh, Shen ủ lá và giúp hoàng đế ngồi dậy và uống chúng. Chỉ mất một ngày để phép thuật của lá hoạt động. Các ngự y đã gọi đó là một phép màu.
Đến khi mùa xuân đến, hoàng đế đã bình phục hoàn toàn. Ngài ta triệu tập Shen đến cung điện và nói: “Shen, Trẫm đã lệnh cho Khanh ra đi và đem về một cuộn sách chứa đựng những bí mật của cuộc sống. Khanh đã thất bại.” Em gái của Shen, hoàng hậu nín thở sợ hãi. Hoàng đế cười nhăn nhở, “Vì cuộn sách cổ đó không chứa đựng bí mật của cuộc sống.” Ngài dừng lại. “Nhưng Khanh, cuối cùng đã thành công. Khanh đã tìm thấy bí mật của cuộc sống, không phải trong một cuộn sách mà trong những chiếc lá kỳ diệu.” Hoàng đế nói rằng sẽ ban thưởng cho anh và ông muốn biết anh mong muốn điều gì. “Bất cứ điều gì trong khả năng của ta,” hoàng đế đề nghị.
Shen kể một cách thành thật. Anh ta kể rằng phép màu không phải là của anh ta và liên quan đến câu chuyện về căn bệnh anh mắc phải, tu viện ẩn giấu ở vùng núi Vũ Di xinh đẹp, các tu sĩ và bụi cây ma thuật của họ. Hoàng đế ra lệnh cho một đoàn lữ hành sẵn sàng lên đường ngay lập tức.
Với sự giúp đỡ của Shen, hoàng đế đã tự mình đi đến tu viện. Đối với các nhà sư, Ngài đã tặng vàng, những cuộn giấy và thánh tích tốt nhất từ thư viện và ngân khố hoàng gia. Ngài cũng tặng cho mỗi sáu bụi cây trà một chiếc áo choàng dài màu đỏ, được dệt bằng lụa tốt nhất trong vương quốc, và thêu kỳ công hơn cả những gì bản thân đang mặc. Áo choàng được đặt trên các bụi cây trong cái lạnh của mùa đông để giữ ấm cho chúng. Và vì vậy, mỗi mùa đông, những bụi cây trà thiêng liêng được bọc trong áo choàng của hoàng đế trong tất cả vinh quang, vượt lên trên bất kỳ ai hay bất kỳ vị vua nào. Và chúng vẫn còn tồn tại cho đến ngày hôm nay, chính là nguyên bản của “Da Hong Pao” nổi tiếng.